Những bài thơ bất hủ
-
Cõi tạm - Tiểu Thảo
Người trở lại, đường hoang, mùa trở muộn
Bóng tịch dương đổ trút xuống linh hồn
Bàn tay từng cưu mang nhiều ước muốn
Cũng có ngày buông thõng, rất cô đơn
Thời gian cứ trôi qua, không ngần ngại
Tóc xanh xưa giờ trắng mấy nỗi buồn
Trăm năm tuổi, chông chênh con thuyền giấy
Hết nguyên lành sau những trận mưa xuân
Ừ, đi nhé, rồi cũng tới ta thôi
Ngậm ngùi hơn cả những lần xưng tội
Mấy ai đâu... thánh thiện trọn kiếp người?
Chậm chậm đẩy bánh xe đời, khô khốc
Dưới bàn chân cỏ lá rách (như mình!)
Thời tuổi trẻ, thời vẫy vùng, ngang dọc
Người giấu gì sau mắt nhắm, lặng thinh?
Giọt lệ nóng, vỡ oà cơn bão rớt
Buồn vì người hay ta khóc cho ta?
Thêm một lần tim đa đoan vết xước
Mắt mờ cay sợi khói sóng Hoàng Hà...
-
Tống Biệt Hành - Thâm Tâm
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Môt giã gia đình, môt dửng dưng.
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về, bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ muà hạ sen nở nốt
Môt chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai giòng lệ sót
Ta biết người buồn sáng hôm nay
Trời chưa vào thu tươi lắm thay
Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay..
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
Mẹ! thà coi như chiếc lá bay
Chị! thà coi như là hạt bụi
Em! ừ xem như hơi rượu cay
-
Tiếng hát biệt giam - NHL
Lòng anh như băng giá
Văng vẳng tiếng em ca
Từ buồng giam kế cận
Quê hương còn lận đận
Lệ ướt đẫm bàn tay
Nơi đó em đọa đày
Nơi đây anh đắng cay
Mộng ước những đêm dài
Ngày quê hương rạng rỡ
Ngày ấy hẳn không xa
Vang mãi tiếng em ca
Từ buồng giam tăm tối
Người ta cho em tội
Tung rãi những truyền đơn
Nói lên những căm hờn
Của người dân bị trị
Anh gục đầu suy nghĩ
Đất nước trước suy vi
Em sáng tợ lưu ly
Với quê hương lịch sử
Rồi những ngày tra tấn
Em chết ngất nhiều lần
Máu anh sôi căm hận
Rần rần cả châu thân
Vạn lần em khẳng khái
Một mực chẳng hề khai
Các chiến hữu đêm ngày
Đã cùng em chiến đấu
Rồi một sớm mưa ngâu
Em đi vào thiên thu
Mây xám kéo mịt mù
Nghẹn ngào trong đưa tiễn
Lồng lộn như thú điên
Anh cấu xé xích xiềng
Gục đầu lời kinh nguyện
Siêu thoát một linh hồn
Nữ chiến sĩ vô danh
Hết rồi tiếng em ca
Những chiều mưa buồn bã
Nơi đó em đọa đày
Nơi đây anh đắng cay
Mộng ước những đêm dài
Ngày quê hương phục quốc.
*** Phòng 18, Khu AH-Chí Hòa, 1980
-
Lâm giang tiên - Dương Thận (đời Minh)
Cổn cổn trường giang đông thệ thủy
Lãng hoa đào tẫn anh hùng
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại
Kỷ độ tịch dương hồng
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng
Quán khán thu nguyệt xuân phong
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng
Cổ kim đa thiểu sự
Đô phó tiếu đàm trung
tạm dịch ( theo VN thư quán ):
Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thịnh suy, thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh chiều tà
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui bạn cũ
Chuyện đời tan trong chén rượu nồng
1 bản dịch khác:
Trường giang về đông cuồn cuộn chảy
Cuốn trôi hết mọi anh hùng
Đúng sai được mất cũng là không
Non xanh trơ gan đứng
Mấy độ mặt trời hồng
Ngư tiều bạc tóc bên bến vắng
Trải xem gió mát trăng trong
Một bầu rượu đục buổi tương phùng
Luận bàn xưa nay chuyện
Trong cười nói ung dung.
-
Phong Kiều Dạ Bạc - Trương Kế
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự,
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Trương Kế
Dịch thơ:
Đỗ thuyền đêm ở bến Phong Kiều
Trăng tà chiếc quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San
Tản Đà
-
Đà Lạt trăng mờ - Hàn Mặc Tử
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu.
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nưới hò reo,
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được!
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...
-
Trả lại tôi Sài Gòn (Kính tặng LM Nguyễn Hữu Lễ) - Phạm Thành Tính
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Mẹ
Lý Ngựa Ô nghe mấp máy vành môi
Hòn Ngọc Viễn Đông thắp sáng sao trời
Ai dám vấy bẩn bằng tên tử tội!
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Cha
Mồ hôi Đồng Tháp ướp mặn phù sa
Trái ngọt sữa thơm ắp tràn môi ấm
Sóng Đỏ cuốn trôi hạnh phúc ngày qua
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Chị
Vú sữa ngọt ngào rượi mát thịt da
Trăng nước Đồng Nai câu hò vắt vẻo
Một sáng đổi đời im bặt tiếng ca
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Anh
Trên ngọn cỏ bồng chí trai thênh thang
Mong gỡ oan khiên nặng vai nhân thế
Tức tưởi ra đi một tối không trăng
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Em
Thơ vào tóc mượt vành nón nghiêng nghiêng
Áo lụa Hà Đông lung linh gọi nắng
Ai đành cướp đi giấc mơ thần tiên
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Người
Non sông gấm hoa me vàng reo vui
Nhân tình thắm đượm ca dao mía ngọt
Ai nỡ tắt đi tiếng mẹ ru hời
Trả lại tôi Sài Gòn, tên của Tôi
Sơn ca hạ cánh hót trên vành nôi
Một tuổi để thương một đời để nhớ
Sài Gòn còn đó tôi không mất người..
-
Tự trầm - Ngân Phi Thư
Thôi em đừng nhin ta
Bằng con mắt van lơn tội nghiệp
Đừng chìa bàn tay bẩn nhơ ai cũng khiếp
Em đừng làm ta không kịp giấu đi mình
Ta không trở về với mục đích giúp các em
Cũng không có dụng tâm làm một người hào hiệp
Em đừng nhìn ta, hãy để ta ăn tiếp
Bữa ăn dở dang, rau thịt vẫn còn đầy
Đừng nhìn ta
Đừng cầu khẩn bên tai
Như mọi ngày, lần nào ăn, ta cũng đều chứng kiến
Ta không muốn mình làm một người dư chuyện
Cứ nghĩ đến cái đói của em mà bạn hỏi chẳng trả lời
Em ơi!
Đừng nhìn ta bằng đôi mắt vạn lời
Ta nhỏ nhoi, hẹp lòng và ích kỷ
Em đi đi đừng làm ta đổi ý
Lại giả vờ rồi vô tình len lén giúi cho em
Giả dụ ta cho em nhiều hơn những bình thường
Em có thể sống năm mười ngày
Rồi sau đó?
Em đi đi
Đừng làm ta mặc cảm mình không có
Một cuộc đời đủ đầy hạnh phúc tặng cho em
Em hãy quay đi với nỗi đau đã cũ mèm
Nhưng cứ làm rưng trong ta những dợn buồn rất mới
Ta sẽ quay đi để không bao giờ nhớ tới
Đôi mắt em nhìn ta còn chơm chớp mãi buồn!
-
Nắng Sài Gòn - Phạm Thành Tính
Nắng Sài Gòn năm nào ta vẫn nhớ
Ở đây giờ có nắng hạ Cali
Tuy nắng ấm nhưng lòng ta vẫn khổ
Khổ trọn đời vì hận chuyến ra đi
Lìa Sài Gòn đã bao năm xa vắng
Nhớ nắng Saì Gòn, nắng ấm ngày xưa
Ta lớn khôn nhờ những ngày đẹp nắng
Nên tiếc thương nắng ấy đến bây giờ
Ta còn nhớ nắng Sài Gòn đẹp nhất
Kỷ niệm đầu đời rất đỗi thân thương
Những nẻo đường nắng lên ngày chủ nhật
Tràn ngập yêu thương rạng rỡ phố phường
Xa cách Sài Gòn lòng ta tưởng nhớ
Nhớ nắng ngày nào sưởi ấm thịt da
Ôi Sài Gòn! Qua những ngày đói khổ
Nỗi đau này còn mãi ở tim ta
Kể từ lúc nắng Sài Gòn chợt tắt
Lúc Sài Gòn bị bắt đổi thay tên
Ôi đau xót khiến lòng ta quặn thắt
Sống cảnh đọa đày trôi dạt lênh đênh
Chợ Lớn Sài Gòn ngày xưa ngập nắng
Phải chịu những ngày cay đắng thê lương,
Lăng Ông Bà Chiểu buồn-du khách vắng,
Gia Định chiều nhạt nắng cũng đau buồn
Ai có về qua Thị Nghè, Tân Định
Nắng đẹp ngày xưa đã mất đâu rồi
Sông nước Nhà Bè chảy về đôi ngả
Đò Thủ Thiêm buồn bã lạnh lùng xuôi
Nhà thờ Đức Bà vẫn cao sừng sững
Đức Mẹ nhân từ đứng giữa trời cao
Xin Mẹ ban trao lòng con bền vững
Cứu độ quê nghèo hết cảnh khổ đau
Quê Mẹ bây giờ cũng cần gọi nắng
Sưởi ấm lòng người lạnh vắng đau thương
Mẹ vẫn mỏi mòn mong ngày đẹp nắng
Nắng đẹp Sài Gòn sưởi ấm quê hương
Nắng Sài Gòn nắng vàng không thể tắt,
Tên Sài Gòn còn nhắc mãi không thôi,
Nắng Sài Gòn đời đời không thể mất
Hai chữ Sài Gòn ghi khắc lòng tôi.
Muà hè 2005
-
Bài nhân gian thứ nhất - Du Tử Lê
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
đôi mắt người hồ như biển đông
có mưa-tôi-cũ về ngang đó
tự buổi thiên đàng chưa lập xong
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
mái tóc người hồ như rừng cây
có mấy che lối về cho lá
và những con đường thật riêng tây
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như vết thương
có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
và chỗ em ngồi đã bỏ không
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tấm gương
thấy tôi thắt cổ trên cành tuyết,
và bóng đo dài nỗi tủi thân
Ở chỗ nhân giang không thể hiểu
tôi có người hồ như hạt sương
có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
tôi thấy từ em một quê hương
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tiếng chim
theo cơn bão rớt về ngang phố
tôi học từ em: niềm lãng quên
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như ấu thơ
đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
và buồn thấy như mẹ ở xa
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết người mang một nỗi buồn
biết ta cuối kiếp tim còn lạnh
cùng nỗi sầu bay đâu hư không
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi xin người sớm phục sinh tôi
-
Xuân - Chế Lan Viên
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu ?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau !
Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng ?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang !
Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân ?
Có một người nghèo không biết tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn !
Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran !
Chao ôi! mong nhớ ! Ôi mong nhớ!
Một cánh chim thu lạc cuối ngà
-
Đưa em về quê hương - Ngô Minh Hằng
Một ngày em ạ, trời tươi nắng
Chiến thắng quân ca khắp phố phường
Dưới lá cờ vàng, anh nguyện sẽ
Ðưa em về lại chốn quê hương
Anh sẽ đưa em về phố cũ
Ði thăm Hà Nội, đất Thăng Long
Hồ Gươm, Phố Hiến, giòng sông Hát
Những chuyện em nghe thuở vỡ lòng
Ðống Ða gò cũ, chùa Hương Tích
Văn Miếu tường xanh phủ bóng rêu
Thắp một tuần nhang đền Quốc Tổ
Linh hồn Yên Bái thoáng phiêu diêu ...
Anh sẽ đưa em về xứ nội
Thăm từng cây nhãn đất Hưng Yên
Ngồi trên nền cũ, giang sơn cũ
Mà nhận bà con, nhận xóm giềng !
Hà Nam chốn ấy miền quê ngoại
Thăm mấy hàng cau, mấy liếp trầu
Hỏi lúa những ngày con gái ấy
Có nghe lòng rộn giấc mưa Ngâu ?
Anh sẽ đưa em về Bến Hải
Một thời chia cắt, máu còn vương
Cổ thành Quảng Trị, và đây, Huế !
Nơi đã bao phen bãi chiến trường !
Qua Nha Trang ghé về Ðà Lạt
Thăm lại danh lam cảnh Tháp Chàm
Võ Bị trường xưa, con dốc cũ
Chắc lòng sẽ nhớ đến mênh mang !
Kia miền đất đỏ vùng Xuân Lộc
Trận cuối cùng đây, em nhớ không ?
Bốn phía âm vang hồn Tử Sĩ
Anh hùng khóc hận với non sông !
Thăm các trại tù sôi huyết sử
Ðể lòng đau với nắm xương khô
Em ơi, hát khẽ lời truy điệu
Khóc mảnh hồn hoang dưới đáy mồ !
Anh sẽ đưa em ra biển vắng
Ðể nghe tiếng thét vọng đau thương
Ðể nghe nức nở hồn ma khóc
Cho khối oan tình đáy đại dương !
Ghé lại Saigon xưa tráng lệ
Hỡi màu áo cũ có còn bay ?!
Bạch Ðằng sông nước hiu hiu gió
Ai đã lần đi ở chốn này ?
Cuối cùng về lại miền Ðồng Tháp
Ấy chốn quê anh lúa mấy mùa
Ðất nước qua rồi, cơn bão táp
Ta về dựng lại núi sông xưa ...
-
Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi - Trần Trung Đạo
Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe
Thơ tôi viết bao lần không dám gởi
Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo
Em tội nghiệp như cành me trụi lá
Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường
Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ
Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương
Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ
Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình
Em có khóc khi mỗi mùa thu tới
Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh
Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói
Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây
Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố
Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay
Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết
Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng
Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo
Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng
Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau
Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm
Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu
-
Có mùa xuân trong những tấm lòng - Trần Trung Đạo
Vẫn còn đó, một mùa Xuân em ạ
Dù sáng nay Đông đến giữa quê người
Đưa nhau về lòng ấm một niềm vui
Trời rét lạnh, cơn mưa mùa đang tới
Cụ già tay run tặng tờ bạc mới
Em nữ sinh nhịn ăn sáng, nhịn mua quà
Chị bán hàng dành dụm gởi đi xa
Gởi tình nghĩa về bên kia trái đất
Quê ta đó, những căn nhà không nóc
Huế buồn hiu, xơ xác túp lều tranh
Chiều Hội An , khổ cực đám dân lành
Đêm Quảng Trị, mưa nhiều hay nước mắt
Trôi về đâu những thây người lạnh ngắt
Chảy về đâu xa lắm hỡi dòng sông
Cho anh hôn xác mẹ nổi bềnh bồng
Để nhớ lại ngày nào anh ra biển
Để anh nhớ ngày đi không ai tiễn
Lặng lẽ chào đất nước bỏ rơi anh
Nhưng anh bỏ rơi đất nước không đành
Những thao thức theo anh từ tuổi dại
Em nghe không, mùa Xuân đang trở lại
Trong hồn xanh hy vọng mỉm môi cười
Đưa nhau về lòng ấm một niềm vui
Dù chân bước trên quê người tháng Chạp
khoảng 1 10 năm trước
Tìm quên
Cõi tạm
Tống biệt hành
Tiếng hát biệt giam
Lâm giang tiên
Phong kiều dạ bạc
Trả lại tôi Sài Gòn
Tự Trầm
Nắng Sài Gòn
Bài nhân gian thứ nhất
Xuân
Đưa em về quê hương
Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Có mùa xuân trong những tấm lòng
Tìm quên - Nguyễn Thị Thanh Dương
Cánh đồng chiều như trải rộng ra
Cỏ xanh hay trời xanh bao la?
Tôi đi giữa bạt ngàn hoa cỏ
Và thấy tôi chìm giữa cỏ hoa
Tôi chạy theo vạt nắng cuối ngày
Tóc tôi thèm nắng, tóc bay bay
Nắng âu yếm hôn lên ngọn cỏ
Nắng gọi tình về ngủ trên vai
Những ngọn cỏ kia có biết yêu?
Để cho vạt nắng mãi chạy theo
Ngắt ngọn cỏ lòng tôi ngơ ngẩn
Biết nói gì đây với nắng chiều?
Tôi chạy theo ngọn gió cuối trời
Hay là tôi để gió cuốn trôi?
Giữa đồng cỏ một mùi hoang dã
Có hết ưu phiền không gió ơi?
Chiều nay tôi thấy một dòng sông
Khi gió thổi qua khắp cánh đồng
Những ngọn cỏ chập chùng theo gió
Thành sóng giữa hồn tôi mênh mông
Tôi muốn quên đi chuyện phố phường
Ồn ào kiếp sống để mà thương
Vì đôi khi thấy mình tuyệt vọng
Như cánh chim bay lạc nẻo đường
Tôi về đây để lãng quên đời
Tìm bình yên như áng mây trôi
Mà sao những dư âm cuộc sống
Vẫn còn vang vọng ở quanh tôi?
Tôi về đây để lãng quên tình
Một thuở yêu người quá mong manh
Mà sao trong bốn về im vắng
Tôi chỉ thấy hoài một bóng anh?
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 1 10 năm trước với 1 lần trong tổng số.