Những bài thơ bất hủ
-
Về bến xuân xưa - Mường Mán
Áo biếc xưa về qua bến tạnh
Ngày xuân tóc mới chớm ngang vai
Chị đi thoáng chút hương xoan muộn
Sónh sánh nghiêng lòng bao gã trai
Khăn đào xưa đùa cùng gió nội
Theo người qua trăm chặn lao đao
Chị gánh sương đi từ hừng sáng
Khuya về, vai nặng gánh trăng sao
Cậu bé ngày xưa thường tha thẩn
Ôm đàn ra bến hát nghêu ngao
Đón chị, đón quà, và đón cả
Vòng tay thơm gió bụi ngọt ngào
Hương xoan nay đã xa vời vợi
Thuyền cũ đi về vắng bóng ai
Lênh đênh trên bến vần thơ trắng
Nhuộm áo khăn xưa màu trăng phai
-
Tỳ Bà - Bích Khê
Nàng ơi! tay đêm đương giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tơ êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi
Vàng sao nằm yên trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê
Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Dây đàn yêu thương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi, lên chơi vơi
Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung thương
Ôi tôi bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Ðâu tìm đào nguyên cho xa xôi
Ðào nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không màng như trăng thiu
Ðêm nay không màng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào xin hơi xuân
Buồn say cây tùng thăm đông quân
Ô! hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi! thu mênh mông
-
Tạc tượng - Lý Thừa Nghiệp
Khắc vạn nét cuồng si vinh nhục
Ðêm thì dài chưa hẹn với bình minh
Những con đường lặng lẽ tâm linh
Soi lấy bóng giữa vầng trăng thiên tánh.
*
Vó ngựa gõ trên lưng đồi khổ hạnh
Tóc sương bay gió lộng bốn phương trời
Hạt cơm mềm nuôi lấy cả mùa thơ
Thân lau sậy còn chờ mùa gió chướng.
*
Thần linh nào vẫn điềm nhiên tạc tượng
Mặt đất xanh, hạt cải trổ hoa vàng
Và ai ngồi thương lấy cả nhân gian
Bờ nhật nguyệt chia chung niềm xao xuyến.
*
Cuộc sinh tử vẫn đương mùa khai diễn
Con trăng vàng nhân chứng của tang thương
Tiếng sương rơi hay tiếng vô thường
Chân ngựa gõ vẫn rền vang đồi cỏ
-
Nỗi lòng - Ngô Đình Diệm
Gươm đàn nửa gánh quẩy sang sông
Hỏi bến: thuyền không, lái cũng không!
Xe muối nặng nề thân vó Ký
Đường mây rộng rãi tiếc chim Hồng
Vá trời lấp biển người đâu tá?
Bán lợi mua danh chợ vẫn đông!
Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế
Cắm sào đợi khách, thuở nào trong?
1953
-
(?) - Lê Thị Mai
Mẹ gói vào trong một chiếc khăn
Nắm đất quê hương dặn hãy cầm
Mai con bờ bến nào xa lạ
Còn có bên mình bóng Việt Nam
-
Tìm chiến hữu - Vô Tình
Bảy năm cải tạo tưởng xong đời
Một cú vượt biên quá tuyệt vời
Bỏ lại sau lưng cùng tất cả
Mang theo chí lớn tận muôn nơi
Mong tin Chiến Hữu đồng khuynh hướng
Mưu tính tương lai chuyện vá trời
Đạp đổ gông xiềng bầy quỷ đỏ
Dựng cờ giải phóng Việt Nam thôi
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày June 3rd 2012, 11:11 am với 1 lần trong tổng số.
-
Tàn thu - Nguyễn Tất Nhiên
Ôi những hàng cây nhung nhớ nhung
Có như ta đứng lạnh vô cùng
Có nghe sương tuyết làm hon héo
Chút gì màng muộn thuở thanh xuân
Ôi những hàng cây ngơ ngẩn ngơ
Có khổ đau nghe lá hững hờ
Có như ta nửa đời hiu hắt
Muốn chết, sau đôi bận giã từ ?
Ôi những hàng cây im đứng im
Ngùi tưởng bao nhiêu lá phụ tình
Có như ta đứng - tàn mơ mộng
Máu vẫn loang từ vết nhân duyên ?
Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người ... không biết nhớ ta không ?
-
Môi mưa - Á Nghi
Giận anh, em nói: “Hổng thèm!”
Lạ quen cũng vậy, một em đủ rồi
Môi cong thì cũng mình thôi
Người ta môi… thẳng, lôi thôi lắm lời!
Nguýt anh một cái để đời
Nhéo thêm cái nữa! Ai lời, ai thua?
Giận anh mang tiếng : -“Chanh chua!”
Ngọt-ngào cho lắm có vừa lòng Anh?
Giận anh! Đã nói giận anh!
Bây giờ im lặng, đừng tranh cãi nhiều!
Trời mưa đã đổ buổi chiều
Sáng mai trời tạnh, mặn trêu… môi người!
-
(?) - Độ Bá
Chị ơi thôi đợi làm chi
Mười năm người có tin gì về đâu
Thời gian vun vút bóng câu
Lỡ mai tóc chị bạc màu thì sao
Đất thì rộng trời thì cao
Người đi biết đến thuở nào mà mong
Sông kia nuớc vẫn xuôi dòng
Mặc cho xuân-hạ-thu-đông hững hờ
Chuyện tình một thuở mộng mơ
Cũng đi theo những dại khờ mà thôi
Người như cá nuớc chim trời
Làm sao nhớ nổi một lời gió bay
Chị ơi thôi kể từ nay
Chuyện xưa bỏ lại cho ngày đã qua
Mười năm chờ đợi đã là.............
Mười năm cũng đủ để ta hiểu người
-
Viếng hồn trinh nữ - Nguyễn Bính
Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ
Tôi thấy quanh tôi và tất cả
Kinh thành Hà Nội chít khăn sô
Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại
Giờ đây tôi khóc một người về
Giờ đây tôi thấy hồn cay đắng
Như có ai mời chén biệt ly
Sáng nay vô số lá vàng rơi
Người gái trinh kia đã chết rồi
Có một chiếc xe màu trắng đục
Hai con ngựa trắng bước hàng đôi
Đem đi một chiếc quan tài trắng
Và những vòng hoa trắng lạnh người
Theo bước, những người khăn áo trắng
Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi
Để đưa nàng đến nghĩa trang này
Nàng đến đây rồi ở lại đây
Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ?
Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay
Sáng nay sau một cơn mưa lớn
Hà Nội bừng lên những nắng vàng
Có những cô nàng trinh trắng lắm
Buồn rầu theo vết bánh xe tang
Từ nay xa cách mãi mà thôi!
Tìm thấy làm sao được bóng người
Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn
Tay cầm sáp đỏ để lên môi
Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ
Nàng vừa may với gió đầu thu
Gió thu còn lại bao nhiêu gió
Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ
Chắc hẳn những đêm như đêm qua
Nàng còn say mộng ở chăn hoa
-Chăn hoa ướp một trời xuân sắc
Đến tận tàn canh rộn tiếng gà
Chắc hẳn là những đêm như đêm kia
Nửa đêm lành lạnh gió thu về
Nàng còn thao thức ôm cho chặt
Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê
Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im
Máu đào ngừng lại ở nơi tim
Mẹ già xé vội khăn tang trắng
Quấn vội lên đầu mấy đứa em
Người mẹ già kia tuổi đã nhiều
Đã từng đau khổ biết bao nhiêu
Mà nay lại khóc thêm lần nữa
Nước mắt còn đâu buổi xế chiều
Những đứa em kia chưa khóc ai
Mà nay đã khóc một người rồi
Mà nay trên những môi son ấy
Chả được bao giờ gọi: "Chị ơi!"
Nàng đã qua đời để tối nay
Có chàng đi hứng gió heo may
Bên hồ để mặc mưa rơi ướt
Đếm mãi bâng quơ những dấu giày
Người ấy hình như có biết nàng
Có lần toan tính chuyện sang ngang
Nhưng tâm hồn nàng tựa con thuyền bé
Vội cắm nghìn thu ở suối vàng
Có gì vừa mất ở đâu đây?
Lòng thấy mềm như rượu quá say
Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối:
Bàn tay lại nắm phải bàn tay
Chỉ một vài hôm nữa, thế rồi
(Người ta thương nhơ' có ngần thôi)
Người ta nhắc đến tên nàng để
Kể chuyện nàng như kể chuyện vui
Tôi với nàng đây không biết nhau
Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
"Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu."
Hà Nội 1940
-
Trò chơi của những người chưa lớn - Huỳnh Hữu Võ
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép
Bằng vết chân cùn nhọn hoắt của cha
Theo những thông hào ươm đầy trái phá
Tôi đưa bàn chân cào cấu trên da
Tôi vào quê hương bằng xe traction
Chiếc xe chở đầy chất nổ ngàn cân
Tôi đặt nó lên xương sườn của mẹ
Thân mẹ a ha thân mẹ tanh bành
Tôi vào quê hương bằng đường nước mắt
Nước mắt bạn bè nước mắt anh em
Tôi lội tôi bơi mệt nhoài trong đó
Máu loang đầu tôi chảy xuống ruột mềm
Tôi vào quê hương theo nòng thép súng
Lửa cháy trong hồn máu chảy trong da
Trên da mặt tôi mọc lên cổ thụ
Cổ thụ sai oằn lựu đạn moọc- chiê
Tôi vào quê hương theo đoàn cải lương
Đứng lên làm hề đả đảo hoan hô
Lũ trẻ ngu ngơ cười phun nước bọt
Trên mặt mày tôi, dưới yếm, trên đầu
Tôi vào quê hương mang theo quà tặng
Carbin, thompson, garant; tiểu liên
Dành phát cho nhau mỗi thằng mỗi đứa
Dành phát cho nhau mỗi đứa một thằng
Rồi tôi rời bỏ thành đô
Chông chênh đá dựng hang dò dẫm quanh
Việt Nam rách nát tan tành
Quê hương máu mắt chảy quanh địa cầu
Sài Gòn 1966
-
(?) - Ngũ Tử Tư
“ Ngũ Tử Tư! Ngũ Tử Tư !
Tấm thân lưu lạc đến bao giờ!…
Trăm cay nghìn đắng, chứ thương thì thương….
Chưa báo thù được cho cha, dẫu sống cũng dư!
Ngũ Tử Tư! Ngũ Tử Tư!
Một đêm lo nghĩ đầu bạc phơ!…
Kinh hồn mất vía, chứ thương thì thương…
Chưa báo thù được cho anh, dẫu sống cũng dư!
Ngũ Tử Tư! Hoa lau bụi nọ, bến sông kia!…
Liều chết cố sống, chứ thương thì thương …
Chưa báo thù được cho thân, dẫu sống cũng dư!…”
-
Cần thiết - Nguyên Sa
Không có anh lấy ai đưa em đi học về ?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ?
Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt?
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục
-
Vị đắng - Trần Minh Hòa
Những giọt Cafê đắng
nhấm nháp sự chia ly
từ ngày em đi
con phố buồn hiu hắt
Nỗi nhớ thương quầng thâm đôi mắt
Và những gì đã mất
Không trở lại bao giờ
Có một người ngồi chép lại những vần thơ
dở dang…dang dở
bên ngọn đèn leo lắt
uống từng giọt nước mắt
đắng ngắt tình đời
14-10-2007
khoảng 1 10 năm trước
Hoa sữa
Về bến xuân xưa
Tỳ Bà
Tạc tượng
Nỗi lòng
(?)
Tìm chiến hữu
Tàn thu
Môi mưa
(?)
Viếng hồn trinh nữ
Trò chơi của những người chưa lớn
(?)
Cần thiết
Vị đắng
Hoa sữa - Nguyễn Phan Hách
Tuổi mười lăm em lớn lên từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại muà thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình, tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay
Đau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Romeo và Juliette
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Đành lòng thôi, mỗi đứa một phương
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhaụ....
Được sửa lần cuối bởi Lòng Trắc Ẩn vào ngày khoảng 1 10 năm trước với 1 lần trong tổng số.