Truyện Thơ Cổ Tích
-
CON RỆP
Phạm nhan nào biết thương người
Thương mình chẳng có thương người nói sao
Từng có một chuyện xôn xao
Cả ngàn năm trước biết bao lâu đời
Vẫn in chuyện đó để đời
Trở thành chuyện kể chuyện vui đến giờ
Một làng nhỏ bé ngày xưa
Một chàng sinh sống chỉ lừa kiếm ăn
Chẳng nhà chẳng cửa nơi nằm
Ngày đêm chỉ biết lang thang trộm người
Còn thói làm biếng chẳng nguôi
Biếng làm biếng tắm đưa mùi thối ơi
Trong làng ai cũng khuyên lời
Chẳng thay chẳng đổi mùi hôi khắp làng
Đêm về ngủ xó ngủ đường
Lại hay trộm cướp đưa buồn ngày trôi
Trong làng ai cũng tránh người
Giúp nhau xua đuổi đêm vơi lại về
Đưa mùi mãi tít trời xa
Cả làng tỉnh giấc đêm khuya ngửi mùi
Cả làng chỉ biết khấn trời
Cầu trời giúp đỡ cho đêm an bình
Tiếng cầu vang khắp trời trong
Trời ngồi như thấy động lòng từng đêm
Một ngày trời mới xuống xem
Mùi hôi tàn bạo cả đêm phủ làng
Úi chà! Dân khổ làng hoang
Ông trời tức giận kiếm chàng trong đêm
Trời đành hóa kiếp ngay luôn
Trở thành con Rệp muôn năm tháng ngày
Mùi hôi cho chẳng đổi thay
Đến giờ kiếp Rệp đêm ngày vẫn hôi
09.10.2017
Thơ cổ tích
Con Rệp
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
CON VE SẦU
Một nàng tiên nữ trên trời
Ngàn năm chăm chỉ cuộc đời luyện tu
Bầy tiên ai cũng kính thưa
Giọng tụng êm ái chẳng thừa người khen
Nhiều khi trời cũng ngồi xem
Tiếng hay nhè nhẹ đem in vào lòng
Đến giờ ai cũng chờ trông
Nghe tiếng tụng niệm xuôi vòng ngàn năm
Bỗng nhiên có chuyện một đêm
Trời ngồi thơ thẩn chẳng im trong lòng
Tiếng than tiếng thở dội vang
Tiếng cầu tiếng khấn trần gian vang về
Tham lam trộm cướp tứ bề
Trời ngồi ngó xuống thảm thê cõi lòng
Biết sao mà gỡ cho xong
Bốn bề tứ hướng long đong cõi trần
Bỗng nhiên hiện một ước mong
Mỉm cười đứng dậy trong lòng nhẹ tênh
Trời đành đi đến nàng tiên
Mỗi năm đi xuống trần gian một lần
Tụng kinh hóa kiếp cho dân
Để khỏi cực khổ khấn cầu lầm than
Tháng ba tiên xuống trần gian
Đêm ngày ngồi tụng thế gian khỏi sầu
Tiếng tụng vang khắp rừng sâu
Biến thành sinh vật Ve Sầu đưa kinh
Cầu cho dân sống an bình
Tháng ba nào cũng nghe kinh Ve Sầu
09.00 đêm 07.11.2017
thơ cổ tích
Con ve sầu
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
CON DƠI
Ngày xưa có một ngôi làng
Chân núi thăm thẳm một làng xinh xinh
Ngó xa trông rất thiên nhiên
Đến khi đi tới đảo điên cả làng
Trong đó có một anh chàng
Ngủ đường ngủ chợ chẳng làm xin ăn
Ngồi đâu ê ẩm ị luôn
Cả năm chẳng tắm lại luôn trộm đồ
Xin ăn không được nhiều khi
Đêm đến thì lại ị bừa nhà dân
Trong chùa cũng vào ị luôn
Ai khuyên ai nhủ chẳng màng nghe ai
Cả làng ai cũng mệt nhoài
Chẳng ai muốn nói muốn nghe tới chàng
Mấy năm trời thấy lặng im
Chẳng mùi hương khói đưa lên tới trời
Không biết dân khổ làng vơi
Trời ngồi lo lắng thương ơi dân làng
Trời đành đi xuống trần gian
Khi đến gần làng ông trời đứng tim
Tại sao không có mùi nhang
Chỉ mùi hôi thối khắp làng ngày đêm
Trời đành đi kiếm chàng luôn
Thay đời đổi kiếp muôn năm tháng ngày
Cho chàng thành một kiếp Dơi
Ăn hang ở lỗ xa người ngày đêm
Đừng cho dân ngó thấy thêm
Ban ngày thì ngủ ban đêm tìm mồi
Khi ngủ ngược chân lên trời
Đem đầu xuống đất một đời cheo leo
Khi ị thì cũng vẫn treo
Trúng thân trúng mặt bám beo đầy người
Phân ị đầy mặt từng ngày
Ông trời xử tội đến nay vẫn còn
10.00 đêm 10.11.2017
thơ cổ tích
Con dơi
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
ĐỪNG LÊN THIÊN ĐÀNG
Ba mẹ mất đã lâu năm
Đêm nay thì lại về thăm chuyện trò
Thiên đàng chắc rảnh không ba
Đã lâu mới thấy ba về thăm con
Thân ba như ốm mỏi mòn
Thân mẹ sao lại nhỏ con như vầy
Thiên đàng quá khổ sao đây
Kể cho con biết con hay chút đời
Trên trời mà lại chẳng vui
Ba mẹ ngồi kể một thời gian qua
Thiên đàng quá khổ thật là
Mặt trời to nóng ba khiêng từng ngày
Ba lăn từ đông sang tây
Đến chiều chẳng được xum vầy nghỉ ngơi
Vầng trăng lạnh giá chờ người
Ba lại lăn tiếp mệt ơi đêm ngày
Còn mẹ nặng trĩu bờ vai
Hai rỏ cần xé đầy sao trên trời
Vừa đi vừa rải từng nơi
Cho đúng vị trí người đời ngó lên
Sáng ra nhặt gấp nhặt liền
Đầy hai cần xé đảo điên gánh về
Ban ngày chẳng được nghỉ trưa
Quét mây quét bụi đong đưa đầy trời
Ngày đêm mẹ cũng mệt nhoài
Hôm nay xin nghỉ một ngày làm đơn
Xin xuống địa ngục vui hơn
Rượu chè cờ bạc tắm hơi số đề
Trên đường ngập bóng người đi
Đầu trâu mặt ngựa bắt về nướng ăn
Địa ngục vui nhộn quanh năm
Ba mẹ từng xuống viếng thăm một lần
Nhớ lời ba mẹ dạy con
Một ngày mai đó đừng lên thiên đàng
Thơ cổ tích
Đừng lên thiên đàng
11.00 đêm 20.12.2017
-
CON VỊT
Xa xưa cổ tích một nàng
Từng nghe chuyển kể man man trong làng
Sanh ra bóng sắc đẹp trang
Ai từng thấy bóng mịn màng chẳng quên
Không ai không nói không thương
Vì nàng đẹp đó có duyên nhiều chồng
Đường đời chẳng làm chẳng chăm
Đầu năm sanh gái cuối năm sanh chàng
Sanh rồi lại vất lang thang
Cơm ăn thì kiếm nhà chàng xin ăn
Có nhà thì cũng như không
Đẻ con sanh cái chẳng trông chẳng màng
Cả làng ai cũng thở than
Tội nghiệp bầy nhỏ đầy làng ai trông
Chẳng biết ai rõ là chồng
Chẳng sợ tai tiếng không chồng sinh con
Cả làng khấn vái cầu xin
Tội nghiệp bầy nhỏ sống đêm ngủ đường
Tiếng cầu vang vọng trời đêm
Bầy tiên nghe được chạy lên tâu trời
Ban đầu trời chẳng tin người
Sanh con sao lại bỏ rơi tứ bề
Nhiều lần tâu khấn trời nghe
Một lần trời xuống đêm khuya một mình
Úi chà! Đường ngõ trong làng
Bầy trẻ lúc nhúc một đàn không cha
Ngủ đường không cửa không nhà
Còn mẹ thì lại thiết tha kiếm chàng
Trời tức hóa kiếp cho nàng
Sanh làm kiếp Vịt chẳng màng nuôi con
Đẻ trứng rồi vất đi luôn
Chẳng thương chẳng tiếc chẳng buồn gì ai
Thì ra từ đó đến nay
Kiếp Vịt sanh đẻ chẳng rầy thương con
10.00 đêm 12.11.2017
thơ cổ tích
Con vịt
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
BÔNG HOA RỪNG
Đời người thì cũng có đôi
Muôn ngàn sinh vật chung duyên bến bờ
Có trời có đất có mưa
Có cây có gửi bến bờ đôi duyên
Bên thân bên bóng từng đêm
Sao trăng lại đến hẹn nhau từng rằm
Rừng xanh núi thẳm ngàn năm
Chẳng ai ngồi ngắm đến thăm một lần
Núi đêm đen tối một thân
Chẳng ong chẳng bướm chẳng lần nào thăm
Núi buồn chỉ biết thở than
Buồn buồn sầu vắng ngàn năm trong lòng
Một hôm ở trên thiên đàng
Trời buồn trời lấy sao trăng lau chùi
Đêm nay trăng sáng đẹp ơi
Đong đưa từng hạt sáng ngời trần gian
Lau xong trời ngó xuống trần
Úi chà! Núi khóc buồn thân một mình
Trời đành đi xuống thử xem
Trời mới gọi: núi khóc đêm làm gì?
Trần gian êm ấm sáng khuya
Sao lại đêm đến tỉ tê khóc thầm?
Núi ngó thấy bóng trời thăm
Chắp tay mười ngón lâm râm trả lời
Ngàn năm đã trôi qua rồi
Mà chẳng ai viếng ai ngồi hỏi thăm
Sinh vật thì cũng chẳng gần
Bướm ong thì vẫn xuôi vần nẻo xa
Ngàn năm một bóng thật là
Mưa rơi tuyết đổ buồn ơi lạnh sầu
Trời ngồi nghe núi khấn tâu
Thì trời mới biết đã lâu lỗi mình
Trời ngồi an ủi núi đêm
Rồi trời đưa tặng vui đền hạt bông
Núi đêm vui vẻ trồng luôn
Chắp tay mười ngón cám ơn với trời
Núi rừng từ đó khắp nơi
Bướm ong bay lượn khắp đồi rừng xanh
Hoa rừng muôn sắc mong manh
Đến người còn cũng đến thăm hoa rừng.
11.00 đêm 11.11.2017
thơ cổ tích
Bông Hoa Rừng
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
CON DIỀU
Xưa xưa có cặp duyên tình
Một nàng đẹp nữ xinh xinh tuyệt trần
Trong làng ai cũng thầm khen
Lại còn tốt bụng lại thêm giúp người
Từng giờ năm tháng ngày trôi
Hai người sinh sống cuộc đời êm vui
Rồi cũng đi tới một ngày
Ấm an thì cũng hao gầy số duyên
Ngó nàng như thấy buồn tâm
Ít ăn ít nói lại thêm thẫn thờ
Chàng hỏi nàng chẳng nói ra
Chỉ nửa đêm đến nàng ra ngoài nhà
Một đêm chàng mới theo đi
Thấy trời đang gọi nàng về trời cao
Lòng chàng buồn bã biết bao
Chàng ôm lấy vợ lệ trào tràn mi
Xin trời tha thứ cho đi
Cho con bên vợ đêm về ngày sang
Trời đứng chẳng nói chẳng nàng
Chỉ còn hai bữa trời đem nàng về
Đôi bên khóc lóc tràn mi
Rồi đến ngày cuối nàng về thành tiên
Chàng khóc suốt cả ngày đêm
Một hôm chàng ngó áng mây trên trời
Gió hè nhè nhẹ đầy vơi
Chàng mới ngồi xuống làm Diều thả bay
Ghi bao nét chữ lòng này
Mong cho vợ thấy đêm ngày nhớ nhung
Một hôm khi thả Diều xong
Chàng thấy nét chữ vợ thương gửi về
Chàng đọc thêm lạnh bờ mi
Vừa thương vừa nhớ bao giờ gặp nhau
Thời gian trôi chảy quá mau
Cứ mùa hè đến nhớ nhau thả Diều
Chuyện xưa chuyện kể bao nhiêu
Đến giờ vẫn thấy thả Diều hè sang
09.00 đêm 12.11.2017
thơ cổ tích
Con diều
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
CON ỐC
Ngày xưa có một ngôi làng
Cổ tích chuyện cũ lang thang đến giờ
Man man chuyện kể đêm khuya
Cụ già ngồi kể thiếu thừa cháu con
Ngồi nghe từ lúc tuổi non
Bây giờ vẫn nhớ vẫn còn như xưa
Đêm nay ghi xuống dòng thơ
Bao mùa vẫn nhớ chuyện xưa đêm về
Trong làng có một bà kia
Gây trò gây chuyện từ khuya đến ngày
Đanh đá vá trời hơn ai
Ngày ngày chửi mắng ai qua trong làng
Thấy ai cũng chửi lang thang
Quan huyện chẳng biết nói năng thế nào
Cả làng buồn bã biết bao
Ai qua cũng chửi xôn xao cả làng
Từ sáng cho tới chiều sang
Rồi đêm cũng vậy lang thang chửi người
Dân làng than thở khổ ơi
Chỉ biết cầu khấn xin trời ngày đêm
Ông trời đang đánh tổ tôm
Nghe dân làng khấn nhảy luôn xuống trần
Lên cơn ào ào muốn băm
Thấy bà già cả gần trăm tuổi rồi
Ông trời chẳng nói năng lời
Biến bà thành Ốc xa người ấm thân
Không được ngó mặt người dân
Cúi mặt ăn đất muôn năm tháng ngày
Không được trò chuyện nói ai
Không được la chửi một lời nữa thêm
Ở đồng ở ruộng cho yên
Làng quê từ đó ấm yên đến giờ
thơ cổ tích Con Ốc
Viết xong 11.00 đêm 02.05.2018
Bounthanh sirimoungkhoune
-
CẶP SONG SANH
Ngày xưa có cặp song sanh
Giống nhau như đúc khó thành phân chia
Từng ngày tiên nữ đi qua
Chẳng phân chia được ai là anh em
Hai người tu luyện ngàn năm
Ông trời chấm điểm lăng nhăng cả ngày
Chấm điểm thì chấm sao đây
Giống từng nét chữ hình hài như nhau
Giỏi giang cũng giỏi bằng nhau
Nàng tiên than thở biết ai người tình
Gây ra bao chuyện bất bình
Một nàng hai anh linh tinh thiên đàng
Nàng tiên cãi lộn loanh quanh
Ông trời bực bội quanh năm nhức đầu
Rồi cũng chẳng biết nói sao
Ngày đêm chuyện cũng xôn xao thiên đàng
Xôn xao cả động tiên nàng
Yêu chàng chẳng biết là chàng hay không
Biết sao kén vợ chọn chồng
Hồ tràm tiên nữ xuôi vòng xôn xao
Ông trời bực bội biết bao
Lên cơn lòng lợn đành trao xuống trần
Cho xuống sống với trần gian
Sinh làm Mèo Cọp miên man dưới trần
Chỉ khác to nhỏ thân hình
Kiếp cọp thì sống trong rừng xa nơi
Còn mèo thì sống với người
Không cho gần gãnh tránh lời nhỏ to
Thì ra từ đó đến giờ
Thiên đàng im lặng từng giờ ngồi tu
thơ cổ tích
Cặp song sanh
viết xong 11.00 đêm 30.04.2018
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
CON CÚ
Ngày xưa có chuyện lâu rồi
Để lại cổ tích người đời kể nhau
Đêm nay ngồi xuống ngâu ngâu
Ghi xuống một chuyện đã lâu ngàn đời
Cổ tích chia đọc chia vui
Một chàng làm biếng ngủ ngày thức đêm
Đêm về gõ cửa ăn xin
Hở ra trộm cắp cả đêm trong làng
Ruộng nương thì lại chẳng làm
Tiếng tăm làm biếng lan tràn khắp nơi
Đêm sang phiền phã lòng người
Trong làng thì cũng ngập lời thở than
Thổ công ông Địa chẳng yên
Dân làng cầu khấn từng đêm ngập lời
Ông Địa chẳng nói nên lời
Người trộm vẫn trộm khắp nơi trong làng
Bao năm dân khổ đêm sang
Đêm về khấn vái sấm vang cõi trời
Ông Địa thêm thấy chẳng vui
Ngồi viết đơn khấn đưa về trời trên
Ông trời đang ngắm nàng tiên
Nổi cơn lòng lợn đảo điên bừng bừng
Đứng lên nhẩy xuống đánh rầm
Đến làng rồi kiếm anh chàng ngay luôn
Thấy chàng đang trộm cắp đêm
Biến anh chàng đó ngay luôn cho thành
Con Cú đêm đậu trên cành
Ban ngày mù quáng đêm sang tìm mồi
Cấm cho trộm cắp làng người
Ban ngày mù quáng cả đời đó luôn
Biến chàng làng mới được yên
Ông trời trở lại ngắm tiên hồ tràm
thơ cổ tích
Con cú
viết xong 11.00 đêm 08.05.2018
Bounthanh Sirimoungkhoune
-
MỘT GIẤC MƠ
Đêm qua có một giấc mơ
Ông già ngồi kể trong mơ chuyện đời
Một nơi đông đủ đầy người
Già trẻ trai gái ngồi vui chuyện trò
Hôm nào ông dẫn con đi
Cho con được biết âm ty bây giờ
Thay đổi khác nhiều hơn xưa
Tiền tàu tiền việt tiêu bừa ngày đêm
Bầu cua cá cọp ngập đường
Tổ tôm tổ tép tiếng vang từng ngày
Ma đề số sách chơi say
Động tiên động gái ngập đầy đường đi
Tắm hơi đấm bóp đêm về
Đầu trâu mặt ngựa ngồi lê khắp làng
Đến rồi quên mất trần gian
Quạ đồng mỏ sắt bay ngang rợp trời
Bắt về nướng nhậu cho vui
Mấy cô em gái đứng ngồi phơi thân
Không mặc cả áo cả quần
Mê man ngồi ngắm quây quần quá vui
Diêm vương chơi mạng cả ngày
Ngắm nàng đánh số ai hay sánh bằng
Diêm vương say xỉn ngày đêm
Hôm nào ông dẫn xuống xem một lần
Xuống rồi không muốn về trần
Không tin con xuống một lần thử coi
thơ cổ tích
Một giấc mơ
viết xong 12.00 đêm 10.05.2018
-
CHIẾC CẦU KHỈ
Một chuyện cổ tích dân gian
Vẫn còn ghi nhớ man man trong lòng
Đêm nay ghi xuống cho xong
Ghi cho gọn chuyện trong lòng đã lâu
Ngẩng lên ngồi ngó trời cao
Trên trời đầy tiếng xôn xao vui cười
Chẳng bao giờ buồn ai ơi
Tiếng ca tiếng hát vang trời ngày đêm
Bầu cua cá cọp ngập đường
Tổ tôm tổ tép vấn vương ma đề
Vui nhộn từ ngày đến khuya
Trên đường nhảy nhót vui đùa khắp nơi
Tiên nữ xinh đẹp đầy trời
Ông trời ngồi ngắm chẳng vơi chút nào
Hồ tràm tiên nữ xôn xao
Đẹp bông đẹp nữ biết bao xa gần
Bỗng nhiên trời ngó xuống trần
Úi chà! sao lại khổ thân như vầy?
Sao dân chẳng có tiếng cười?
Chẳng ca chẳng hát vui tươi chút nào
Sao thấy tội nghiệp biết bao?
Trời ngồi thơ thẩn nôn nao xuống trần
Muốn thấy tận mắt đời dân
Coi mặt như thấy buồn tâm sáng chiều
Đường đêm vắng lặng đìu hiu
Ban ngày từ sáng tới chiều như nhau
Chẳng nhảy chẳng nhót chút nào
Ông trời chẳng biết giúp sao thế này
Ngồi buồn hai hũ rượu say
Chân tay múa máy trời đành nghĩ ra
Làm chiếc cầu khỉ tặng cho
Một tay múa máy khi qua cầu này
Từ ngày hôm đó đến nay
Dù mệt dù nặng múa tay qua cầu.
thơ cổ tích
Chiếc cầu khỉ
viết xong 12.00 đêm 25.04.2018
Bounthanh sirimoungkhoune
-
MÈO SỢ NƯỚC
Ngồi nghe chuyện kể ngày xưa
Mỗi năm sinh vật đua nhau lên trời
Thể thao đua sức đua tài
Muôn ngàn sinh vật xếp hàng đua nhau
Trên trời vui nhộn biết bao
Đến mùa thi đến nôn nao đầy trời
Tiên nữ bay lượn đẹp ơi
Thi bơi thi lội ai hay bằng mèo
Phần thưởng thứ nhất trời treo
Từng năm bơi lội kiếp mèo giỏi giang
Phần thưởng thứ nhất thiên đàng
Từng năm bơi lội mèo mang thưởng về
Một ngày với chuyện bất ngờ
Một bầy con nhỏ ngu ngơ học hành
Học bơi với mẹ cho thành
Nào ngờ mẹ lại mải mê ngủ ngày
Để cho sông cuốn con trôi
Sông nhấn chìm cả một bầy con thơ
Mèo mẹ ngồi khóc thẫn thờ
Một mình than thở bên bờ sông đêm
Ông trời nghe mới đứng tim
Cả bầy con nhỏ chết chìm trên sông
Ông trời tức giận ầm ầm
Lên cơn lòng lợn xuống trần ngay luôn
Ông trời chẳng hỏi chẳng han
Rút phép bơi lội mang trên kiếp mèo
Từ đó chỉ biết leo trèo
Sợ sông sợ nước trên đèo ấm thân
Không bơi không lội xa gần
Kiếp mèo sợ nước muôn năm đến giờ
Thơ cổ tích
Mèo sợ nước
Viết xong 11.00 đêm 22.05.2018
Bounthanh sirimoungkhoune
-
CON RÙA
Một hôm bên suối gần sông
Đang ngồi thơ thẩn ngắm hình thiên nhiên
Cạnh mình cụ rùa đến bên
Hai người trò chuyện cũng gần ngày sang
Rùa kể khi ở thiên đàng
Một nơi hoang vắng ngập tràn hạt mưa
Quanh năm ngày tháng chẳng thừa
Từng ngày thì vẫn ướt mưa như là
Sáng nào tôi cũng đi qua
Cơm canh mâm cúng chan hoà hạt mưa
Chẳng còn tay nào che dù
Ngàn năm thì vẫn ướt mưa cúng trời
Một hôm trời ngó thấy tôi
Trời gọi tôi đến đổi đời tôi cho
Từ giờ đi xuống trần gian
Sanh làm kiếp rùa thanh nhàn quanh năm
Tuổi thọ cũng quá hưởng trăm
Tà tà sinh sống quanh năm tháng ngày
Chẳng gấp chẳng gáp cuộc đời
Chậm chậm chạp chạp cho vui từng ngày
Trời tặng thêm một cái mai
Che mưa che nắng đêm ngày khỏi lo
Từ ngày hôm đó đến giờ
Cám ơn trời chọn kiếp rùa ban cho
Ngàn năm ẩm ướt trời mưa
Xuống trần làm được kiếp rùa về hưu.
Thơ Cổ Tích
Con Rùa
Viết xong 10.00 đêm 30 .08.2019
Bounthanh Sirimoungkhoune
August 25th 2019, 8:45 pm
MÂM CÚNG CÓ RƯỢU CHÈ
Trên trời tu luyện là nơi
Ông trời tu luyện mấy ngàn đời qua
Từng ngày vang vọng tiếng nghe
Tiếng hát ka ra ô kê vọng hoài
Chợt choàng nghe tiếng quen tai
Trời ngồi ngó xuống thế gian hát cười
Rượu chè thì lại chẳng vơi
Thiên đàng tu luyện buồn ơi là buồn
Nhiều ngày gió thổi mờ sương
Cũng ngồi tu luyện liên miên một mình
Một hôm trời xuống trần gian
Đi kiếm mua rượu lang thang phố đường
Mua rồi ngồi uống thử xem
Chát cay mặn ngọt lại thêm ấm lòng
Một hũ uống rồi chẳng xong
Mua thêm một hũ uống rồi nằm luôn
Nghe tiếng xào xạc lìa thềm
Trời hé một mắt qua đêm rồi kìa
Thì ra say ngủ bên lề
Chợt choàng ngồi dậy cười khà rượu ngon
Uống thêm đêm nữa thử xem
Ban ngày dạo bước chờ đêm buông về
Đêm nay trời ngồi tỉ tê
Xung quanh năm hũ chắc thừa mình say
Ngồi nếm từng hũ cho vui
Hết hai hũ rượu như ngồi biết bay
Ngó lên cây cối áng mây
Bắt đầu chậm chậm loay xoay vòng vòng
Bóng người từ một thành năm
Thiên đàng tu luyện bao năm mới thành
Ngồi tu chắc luyện ngàn năm
Mới biến bay được đi thăm xóm làng
Úi chà đi xuống trần gian
Hết hai hũ rượu thế là luyện xong
Rời cả mây gió rừng xanh
Cả trời cả đất loanh quanh xoay vần
Sáng dậy trời mới yên tâm
Ngồi ghi thánh chỉ xuống trần gian ngay
Thì ra từ đó đến nay
Mâm cúng thì vẫn loay hoay rượu chè.
09.00 đêm 09.11.2017
thơ cổ tích
Mâm cúng có rượu chè
Bounthanh Sirimoungkhoune