Tự sự - Bùi Chí Vinh
-
Tự sự một
Yêu phụ nữ nào ta yêu
Ghét vua chúa nào ta ghét
Hoặc giả là ta mất hết
Nhưng làm ơn đừng lừa mình
Làm ơn đừng có tàng hình
Các món nhậu mà ta thích
Bộ ngực đẹp như Vénus
Làm ơn treo trước mặt ta
Cả miếng đờm sắp nhổ ra
Làm ơn cho rơi xuống đất
Có đạp lên đồng bạc cắc
Rất mong thiên hạ đứng nhìn
Nếu gặp ta đọc nhật trình
Phải hiểu là đang xin việc
Gặp ta ở trong rạp xiếc
Phải hiểu là sắp đu bay
Ta sinh ra có tóc dài
Giống Jêsu thời độ thế
Áo quần chẳng qua lấy lệ
Vì ta có máu Adam
Trong trái tim có Satan
Không ngừng đắm say tửu sắc
Dạ dày quanh năm tuyệt thực
Vì trong đó chứa Gandhi
Còn chân thì rất từ bi
Thương chúng sinh như Phật tổ
Ta có cả tỉ cây số
Để hành hương dọc đời mình
Đi đường nếu dẫm phải đinh
Ta có quyền cúi xuống gỡ
Không cho phép mình xấu hổ
Trước ngày chưa đội mão gai
Soi gương ta ít đẹp trai
Mà lại nhiều phần chai mặt
Nên khi làm thơ xuất sắc
Thường vỗ đùi, thường gật đầu
Khen mình không ngại trước sau
Có gã nào hơn Lý Bạch:
“Mang mang đại mộng trung, duy ngã độc tiên giác”
Tạm dịch cho có vần:
“Trong mộng lớn mênh mang, chỉ mình ta biết trước”
-
Uống rượu với Đỗ Mục
Nằm mơ đối ẩm cùng Đỗ Mục
Rượu nửa phần trong, nửa phần đục
Hai người giành nhau uống một chung
Lúc cạn giành nhau ứa nước mắt
Đỗ Mục mang hài, ta chân đất
Người xưa làm quan, ta thường dân
Hẳn ngàn năm trước huynh đã khóc
Khiến ngàn năm sau đệ rưng rưng
Huynh nổi tiếng bạc tình thi sĩ
“Lạc phách giang hồ tái tửu hành”
Ta đi lính quân hàm trung sĩ
Cũng từng ở ác chốn lầu xanh
Hà tất bàn chi sang trận mạc
Rủi lát nữa tên bay, đạn lạc
Đệ chui xuống đất, huynh lên trời
Vò rượu để không buồn muốn khóc
“Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu”
Thà ngồi đây nói về phụ nữ
Tội nghiệp cho huynh: chàng đẹp trai
Xuống Dương Châu chỉ nhậu lai rai
Mà phụ nữ ngày xưa chắc ngộ
Đâu có cọt-xê, chỉ yếm đào
Nếu huynh ghiền gái mời ra phố
Tốn ít tiền quên hết binh đao
Thứ nữa mời huynh một điếu thuốc
“Ba số” thơm râu không chê được
Huynh xưa là thứ sử nhà Đường
Dọc tẩu gối ả đào say khướt
Riêng ta kiếp lính nên kèm lác
Tướng sang mà vẫn kiếp ngựa thồ
Trời ơi, hai gã thơ chưa khạc
Tiếng gà nở gáy rách cơn mơ...
-
Sinh nghi hành
Sinh nghi ta viết một bài hành
Vợ nghi chồng, em út nghi anh
Cha nghi con cái, bè nghi bạn
Thủ trưởng thì nghi hết ban ngành
Láng giềng dòm ngó nghi hàng xóm
Ngoài đường nghi phố chứa lưu manh
Ngay ta khi viết bài in báo
Cũng nghi mình kiếm chác công danh
Trời ơi, mọi chuyện sinh nghi thiệt
Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành
*
Thời buổi tình người đang khát sữa
Vú mẹ gầy, sâu rúc nồi canh
Quang Trung bỏ núi Tây Sơn xuống
Hoảng hốt vì gương vỡ chẳng lành
Nguyễn Du chỉ một đêm dạo phố
Đoạn Trường ngồi viết lại Tân Thanh
Thúy Kiều phát triển nhiều như thế
Thảo nào đô thị hóa lầu xanh
Nhà tù phát triển nhiều như thế
Kẻ sĩ làm sao dám học hành
Ta làm thơ mà lòng đứt ruột
Suốt đời bao tử chạy loanh quanh
-
Bài ca con chim lớn
Một con chim lớn về biển cả
Ta cám ơn bằng hữu mủi lòng
Một con chim lớn lên ghềnh đá
Bạn nhìn ta thành con chim ưng
Chim ưng không móng mà không vuốt
Dang cánh mà bay sợ cố cùng
*
Ừ nhỉ, cố cùng ưng về biển
Thành phố để dành se sẻ liệng
Thành phố để dành se sẻ bay
Vua chúa sắm chuồng nuôi chim kiểng
Để thần ưng đi không ai hay
Quan lại, một bầy chim lộng kiếng
Để thần ưng gối mỏi thân gầy
*
Gối mỏi nhưng chưa là gối xếp
Ta bay không bến, đậu không bờ
Rượu uống một đời hà, chẳng hết
Sao bạn ngó ta như nằm mơ
Công hầu mười tuổi hà, chưa thiết
Sá gì dâu bể lúc sa cơ
Thù tạc mới vài chung lẫm liệt
Kìa đôi mắt bạn đỏ bao giờ
*
Đôi mắt bạn đỏ như thơ vậy
Giọt lệ ta từng rưng trang giấy
Thấy chữ nhiều khi biết ngậm hờn
Thành phố bây giờ chim sẻ nhảy
Ưng lớn làm sao chịu nhốt chuồng
Ưng lớn giũ lông chờ gió lại
Xòe chân ngậm mỏ xuống đại dương
Gió lại hay chim bằng hữu lại
Chia sớt đời nhau nợ áo cơm
*
Chiều nay ghé quán, con chim lớn
Rượu uống vài chung chợt biết buồn
-
Thơ giặt đồ
Mới đầu ta định làm thơ
Sau cùng cảm thấy giặt đồ hay hơn
Sống như Hàn Tín lòn trôn
Hăm bốn chữ cái nuôi mồm không xong
Ra đường sạch giữa đám đông
Về nhà đóng kín thư phòng thấy dơ
Tắm nhiều lưng vẫn trơ trơ
Tốn bao nước rửa, bàn cờ vẫn xoay
Chi bằng sẵn áo quần đây
Ta dồn cái sạch bên ngoài vào trong
Sá gì một chút xà phòng
Mà đi phản bội tấm lòng chậu thau
Nắng lên phơi áo công hầu
Đợi khô, đóng kịch, biết đâu thành người?
-
Mạt lộ
Không còn chút hy vọng
Trong sự trở lại bờ
Những chiếc phao tưởng tượng
Hành tội người nằm mơ
Bao nhiêu đợt sóng xô
Nhấn ta chìm dưới đáy
Ta chẳng hề mơ hồ
Trước cánh buồm đã gẫy
Thơ ta là hoa trái
Không kiếm được mảnh vườn
Thơ ta là máu chảy
Dính trên đầu mũi gươm
Đừng vì nỗi héo hon
Mà đầu hàng số phận
Ta thiết gì mồi ngon
Chiếc cầu câu danh vọng
Trước mặt là khoảng trống
Sau lưng là vũng lầy
Ta như là trái đất
Quay, một mình tự quay...
khoảng 2 10 năm trước
Mở
Bằng sáng tác của mình
Tôi đánh tan những điều nghi hoặc
Tôi trồng cỏ khắp nơi trên mặt đất
Chuẩn bị cho cổ tích loài bò
Tôi nắm tay Whitman, tôi quàng cổ Rousseau
Đem cỏ bao vây triều đình và nhà ngục
Đem cỏ tấn công bọn vua quan phàm tục
Làm rêu mọc đầy râu, làm hoang phế mọi lâu đài
Tôi sẽ dùng cỏ trong thơ đeo lủng lẳng ở vành tai
Thay các trang sức, các huân chương hèn mọn
Tôi sẽ tròng vào khuôn mặt háo danh một sợi dây thòng lọng
Được tết bằng cỏ mọc ở nơi mất vệ sinh nhất trên đời
Còn loài cỏ đẹp mà tôi hằng chúc tụng
Chính là vòng nguyệt quế dân tôi
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi thực sự ăn mày phép lạ
Tôi thương Rimbaud, tôi mê Remarque quá
Các bạn đi bộ khắp Châu Âu không có một mái nhà
Tôi cũng đã mỏi giò trên lộ Nguyễn Du
Đầu gối quỵ xuống đường Cao Bá Quát
Tôi đạp lên xương sườn hai nhà thơ Việt Nam có cuộc đời bất trắc
Nghe nhói đau ở phía dạ dày
Thế kỷ trước tôi: ở Tiên Điền ở Quốc Oai, những người đồng nghiệp
Tôi chắc cũng đã từng tê buốt chỗ này đây
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi tăng tuổi thọ cho người sắp chết
Tôi giúp đỡ những ai thất nghiệp
Phát chẩn thi ca để ứng thí việc làm
Với trẻ nhi đồng, tôi cẩn thận hỏi han
Xin được tháp tùng lên bầu trời mà Jêsu, Thích Ca dành cho con nít
Với đàn bà, tôi tỏ ra ưa thích
Xin được phiêu lưu xuống hỏa ngục nàng dành
Tôi đã cạo đầu và dài tóc rất nhanh
Đã khiếm nhã và cực kỳ lễ phép
Tôi đỏ tôi đen vô cùng khắc nghiệt
Cách ăn mặc trong thơ như y phục cắc kè
Nếu có lần nào áo quần đứt cúc
Đó là lần tôi tập si mê
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi xuất bản không cần trang bị
Sách vở cung đình đang chờ cân ký
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình
Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh
Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói
Uốn một lần coi như tốt nghiệp nghề múa rối
Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng
Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan
Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước
Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị
Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ
Và bạt tai đứa công chúa hợm mình
Tôi theo phò người giang hồ quân tử
Và tẩy chay đám quyền quý nịnh thần
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
Tôi sẽ trò chuyện với nàng bằng ngôn ngữ dân đen mạt lộ
Và đối thoại với chung quanh bằng ngôn ngữ thiên tài
Tôi sẽ làm cho các nhà bác học
Thấy mình còn cận thị trước tương lai
*
Bằng sáng tác của mình
Tôi bắt tay bè bạn anh em
Bắt tay các tiệc tùng giai cấp
Cám ơn chút rượu về khuya cho tôi cảm giác
Cám ơn bữa ăn mẹ cha rau mắm dưa cà
Cám ơn những bài thơ sinh đôi sinh ba
Đẻ khó nhọc như từng lon gạo chợ
Cám ơn những người tôi yêu không thành chồng thành vợ
Và hỡi kẻ thù tôi nữa, cám ơn!